Trên mái hiên tòa soạn, gió mát len lỏi như ôm lấy Yoon Ha, nhiếp ảnh gia từng bước chập chững trên con đường tìm lại chính mình. Bàn tay đau nhức khi cầm chiếc ống kính quen thuộc, nhưng không gì so sánh được với vết thương lớn trong lòng anh.
Trước mắt, người sếp lạnh lùng đang nhìn anh với ánh mắt khó đoán. "Yoon Ha, anh biết bạn trai cũ của em gặp chúng tôi hôm nay, phải không?" - giọng nói đầy tình khí trào dâng, nhưng bên trong đâu đó vẫn còn vết thương chưa lành.
Yoon Ha nhìn ngắm cánh cửa đóng gập, ký ức về khoảnh khắc lần cuối cùng anh và người yêu cũ ôm nhau, lạnh lùng và xa cách. Hình ảnh ấy như một vết thương mới, đau đớn anh hừng hực lên và câu trả lời cuối cùng đầy tự tin rơi ra: "Anh đã hồi phục và đến đây không phải vì ai khác, mà vì chính bản thân mình."
Bước nhẹ, Yoon Ha rời khỏi tòa soạn, bước vào thế giới ảo mà anh đã chìm đắm từ lâu. Ánh nắng chiếu qua những tán cây tạo bóng mát, như một sự chữa lành êm đềm cho trái tim tan vỡ. Dần dần, anh không còn thấy vết thương trong lòng nữa, chỉ còn lại một khoảnh khắc hiện tại, một tương lai đầy tiềm năng, và một Yoon Ha mạnh mẽ hơn, sẵn sàng đối mặt với những thách thức phía trước.