Trong bóng tối của khu rừng đen, hơi thở khẩn khoản của Rathan vang lên như nhịp tim đập mạnh. Trước mắt anh, kỵ sĩ Hắc Thiết đứng ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt sáng bừng của pháp sư. Sự căng thẳng giữa họ dường như có thể cắt bằng một lưỡi gươm sắc nhọn.
"Thoả thuận của chúng ta là đây," Rathan nói, giọng lạnh lùng như lớp băng phủ lấy tâm hồn mình. "Tôi sẽ giải lời nguyền cho ngươi, nhưng điều kiện là phải đối diện với quá khứ của mình. Thừa biết, sự sợ hãi sẽ đến từ chính bản thân mình, không phải từ bên ngoài."
Kỵ sĩ Hắc Thiết nhấp một hơi dài, ánh mắt khắc sâu vào đôi mắt sáng ngời của pháp sư. "Lời nguyền đỏ sẽ làm ta đau khổ đến tận cùng," hắn thốt lên, giọng âm u buồn. "Nhưng ta chấp nhận. Để được tự do, ta sẵn lòng đối mặt với mọi điều."
Hai người đứng đối diện nhau, sức ép giữa họ ngày càng tăng cao. Rathan bắt đầu thực hiện lời hứa của mình, nhưng trong chớp mắt, một điều bất ngờ đã xảy ra. Chiếc mũ sắt trên đầu kỵ sĩ Hắc Thiết bỗng dưng bắt đầu phai nhạt, ánh sáng màu đỏ kỳ lạ phát ra từ bên trong.
"Hóa ra... chìa khóa không phải ở bên ngoài, mà ẩn chứa bên trong chính mình," Rathan ngạc nhiên thốt lên, ánh mắt lấp lánh. "Và để giải thoát, ta cần nhìn rõ nhất vào tâm hồn mình."
Kỵ sĩ Hắc Thiết gật đầu, biểu lộ sự nhận ra trong ánh mắt. Hai người nhìn nhau, không cần lời nói, họ đã hiểu rằng chỉ bằng việc vượt qua nỗi sợ hãi, họ mới thực sự có thể là một, không còn bị gò bó bởi bất kỳ trở ngại nào.
Với một nụ hôn đầy ý nghĩa, Rathan và kỵ sĩ Hắc Thiết bước vào một tương lai không còn bị ràng buộc bởi bất kỳ lời nguyền nào, mà chỉ còn là tình yêu chân thực và sự tự do đích thực.