Trên bức trăng tròn huyền ảo, ánh sáng bạc lấp lánh nhấp nhô trên mặt nước biển, như lời thề non hẹn biển giữa hai linh hồn đã từng rào rạt với nhau. Joo-Hyuk, với ánh mắt sâu thẳm như biển cả, đứng trước Yoosung, omega tuyệt vời mà cậu nguyện chết vẫn không che đi.
"Chúng ta nên kết thúc ở đây," Joo-Hyuk lên tiếng, giọng nói của anh vẫn ấm áp nhưng bấy giờ trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. "Tớ chẳng muốn làm chỗ dựa cho cậu nữa."
Yoosung nhìn Joo-Hyuk với ánh mắt khẩn cầu, nhưng trong đôi mắt ấy, anh chợt thấy sự chán chường, sự mệt mỏi mà cậu ấn giữ suốt mười năm qua.
"Joo-Hyuk, xin em đi!" Yoosung van xin, nhưng lời van xin đó cứ tràn ngập trong hơi thở và rơi vào đôi tai điếc tai của Joo-Hyuk.
Khóe miệng của Joo-Hyuk nhếch lên một nụ cười thoáng qua, nhưng trong đó chứa đựng một nỗi trống rỗng không thể nào lấp đầy.
"Cậu sẽ không cần tới tớ nữa. Hãy sống mà không phải phụ thuộc vào ai đó," Joo-Hyuk nói, bước lui lùi từ Yoosung, từ quãng đường mà cậu đã một mình đi và làm chỗ dựa cho người khác.
Trái tim Yoosung như tan ra, vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ, khi cậu nhận ra rằng người mà cậu đã dựa dẫm suốt mười năm không còn bên cạnh nữa. Cảm giác trống rỗng không lời giải thích nào, cảm giác cô đơn tràn ngập cơ thể nhỏ bé của omega.
Nhưng có lẽ, đó chỉ là khởi đầu cho một câu chuyện mới, một câu chuyện mà trong đó, Yoosung phải tự tìm ra cách để viết lên những vì sao cho riêng mình – không phải để dựa vào ai khác, mà để trở nên mạnh mẽ hơn, để bản thân cậu có thể tỏa sáng giữa những vì sao trên bầu trời đêm tối u buồn.