Trên con đường rợp bóng cây, ánh nắng chiều lấp lánh như những tia lửa hiu hắt trên lối đi. Tử thần bước đi một cách nhàn nhã, tay nắm chặt vật thể bóng loáng, lưng cong xuống nhấn chặt trái tim. Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, rơi vào cánh rừng u tối, nơi mà linh hồn đi kèm theo anh từng bước.
Linh hồn ấy, một bóng hình mảnh mai nhưng vô cùng vững chãi. Không biết từ đâu, không biết tại sao, tử thần cảm thấy nhức nhối mỗi khi nhìn thấy ánh hồ sang bế chứa kín kẽ mọi bí mật của linh hồn ấy. Đôi khi, trong im lặng, hắn có cảm giác như đã từng gặp, đã từng trải qua tất cả, khiến cho trái tim hắn xé toạc từng mảnh nhỏ.
"Hãy nói cho tôi biết, linh hồn của ngươi đã từng thuộc về ai?" Tử thần lên tiếng, giọng điệu trầm bổng như là một khúc ca hối hả.
Linh hồn chỉ im lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào lòng tử thần, những vịn tóc rối bù ngọn nguồn kỳ bí.
"Có lẽ chúng ta là hai linh hồn bị định mệnh trói buộc bởi một sợi tơ kỳ lạ. Đến từ cõi nào, đi về đâu, chúng ta không thể biết được. Nhưng, liệu ta có thể cứu rỗi nhau khỏi vòng xoáy của trời đất hay không?" Tử thần thì thầm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh không lời của linh hồn.
Câu chuyện về Tử thần và linh hồn bí ẩn, về một tình yêu vượt thời gian và không gian, về sự kiện họa quyết định số phận to lớn sẽ tiếp tục được viết nên, với tất cả những bất ngờ, đau khổ và hy vọng.