Trên bức tranh nền đen dày, vẻ đẹp kiêu sa của Baek Ryeon trở nên rõ nét hơn bao giờ hết, ánh mắt Rồng lạnh lùng nhưng đầy ánh sáng đặt lên khuôn mặt trắng muốt của mình. Anh nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc của Ha On, tràn ngập niềm hạnh phúc mênh mang không thể tả. "Loài người, ngươi có thể sinh con cho ta không?" - Baek Ryeon vẫn kỳ vọng, ám ảnh với điều mà người đã mong đợi suốt hàng nghìn năm.
Ha On chỉ cúi đầu im lặng, trái lòng với trái tim đang đau nhói cay đắng. Anh biết rằng tình cảm mình dành cho Baek Ryeon chẳng qua chỉ là phù du, một thứ không thể nào gọi là tình yêu. Cách trái ngược giữa sự đau khổ và sự hứng thú trong trái tim Bạch Liên khiến Ha On cảm thấy dường như bị giam cầm trong một tình cảm không thể nào thoát khỏi.
Cuộc đời kéo dài, xoảng năm trăm năm, đến khi thời hiện đại đổ bộ, Ha On xuất hiện trước mặt Baek Ryeon với khuôn mặt mới, hình hài của một con người, người mà Rồng từng ước mơ và đau khổ nhớ nhung. Baek Ryeon chợt nhận ra hối hận, hiểu rõ tình yêu không phải là việc cầm giữ mà là việc tha thứ và chấp nhận.
Chuyện tình kỳ lạ giữa một Rồng và một con người, giữa quá khứ và hiện tại, giữa cái chết và sự tái sinh, đã tạo nên một vòng xoay tình cảm đầy mê hoặc và lôi cuốn, khiến cho cả hai nhận ra giá trị thực sự của tình yêu và sự hy sinh. Cuối cùng, họ có thể tìm thấy hạnh phúc và bình yên trong sự đoàn tụ, trong việc buông bỏ quá khứ và sống hạnh phúc ở hiện tại.