Trên con thuyền giấy nhỏ bé ở giữa lòng thành phố sôi động, Kei và Youichi ngồi im lặng bên nhau, ngắm nhìn ánh đèn lung linh phản chiếu trên mặt nước. Dưới ánh trăng xanh, bầu không khí trở nên ấm áp hơn, nhưng trong lòng Kei vẫn cảm thấy sự lạnh lùng với quá khứ đen tối của mình.
"Kei à, anh có biết tại sao em luôn ở bên cạnh anh không?" Youichi bỗng dưng nói, giọng điệu nhẹ nhàng và đầy ý nghĩa.
Kei quay đầu nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Youichi, những ánh sáng đêm lặng lẽ đọa đày trong đó. Anh không trả lời, chỉ im lặng nghe.
"Em luôn tin rằng, dù cho anh có bước đi qua bao nhiêu cơn mưa dày đặc, em vẫn hi vọng sẽ là chút ánh sáng cuối con đường u ám của anh." Youichi cười nhẹ, ánh mắt tình tứ không ngừng lấp lánh.
Những lời từ trái tim Youichi khiến Kei bất ngờ và đồng thời rơi vào trạng thái hoang mang. Anh cảm thấy mình không xứng đáng nhận được tình cảm như vậy, đó chỉ là một vực sâu đau buồn không thể chia sẻ. Nhưng Youichi vẫn ở đây, nhẹ nhàng như làn gió mùa xuân, vỗ về tâm hồn Kei, đem lại hy vọng và ấm áp.
Thời gian trôi qua, Kei nhận ra rằng, tình yêu không phải là cái gai khó chịu mà anh luôn tưởng. Mà đó chính là một điều kì diệu, hạnh phúc nhất mà anh từng trải qua. Trên con thuyền giấy nhỏ bé ấy, Kei và Youichi cùng nhau hướng về phía đích đến sáng lẻ, nơi mà tình yêu và hy vọng luôn hướng về.