Trải qua hàng ngàn lần ngóng trông, Yoo jun vẫn không thể rời mắt khỏi hình bóng của Jiho. Hình ảnh của anh chàng đẹp trai kia như một vùng ánh sáng lấp lánh trên con đường u ám của cậu. Nhưng mỗi lần cậu cố gần gũi hơn, Jiho lại lẳng lặng đẩy cậu ra xa, như một vết chân trên cát, không thể nắm bắt.
Trong một buổi chiều yên bình, khi ánh hoàng hôn nhu mì vàng phủ lên khung cảnh trường học yên bình, Yoo jun rốt cuộc quyết định thổ lộ tình cảm của mình. Hành động mà bản thân cậu cho là dũng cảm nhất từ trước đến nay. Nhưng khi cậu bước đến, bất ngờ tận mắt chứng kiến Jiho ôm lấy một người con gái khác, nụ hôn đam mê chứng tỏ sự quan trọng hơn bất cứ lời nói nào.
Vết thương đau đớn trong lòng Yoo jun không thể nào diễn tả. Cảm giác của cậu như bị xé toang, tình yêu mà cậu coi trọng tận cùng bỗng dưng trở nên nguỵ úc và vụng về. Câu hỏi cuối cùng cậu cần trả lời không phải là tại sao Jiho không yêu cậu, mà là từ khi nào mà cậu đã mù quáng yêu thương một cách không kiểm soát đến vậy.
Ngày mai, sau bao lần tận đáy hố thẳm của tuyệt vọng, Yoo jun sẽ nói lời chia tay với tình yêu không đáp trả của mình. Và từ đó, một trang mới trong "Monochrome Diary - Drop" sẽ mở ra, không còn là chuyện tình đơn phương si tình, mà là hành trình tìm lại chính mình, học cách yêu thương và thấu hiểu.