Trên bàn ăn lạnh lẽo, ánh đèn lung linh chiếu rọi, tạo nên bức tranh hình sự êm đềm nhưng đầy bí ẩn. Jiho nhìn Inwoo với ánh mắt tò mò, cậu không thể hiểu tại sao mình lại cảm thấy hứng thú đến vậy với người đàn ông kì lạ này.
"Inwoo, tất cả mọi người đều có vị giác, vậy sao cậu lại không?" Jiho nhẹ nhàng đặt câu hỏi, ánh mắt lắng đọng theo dõi mỗi biểu cảm trên gương mặt của Inwoo.
Inwoo im lặng một chút trước khi thủy chung nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh của Jiho. "Tôi... tôi không thể. Đó chính là lý do vì sao tôi cần cậu," giọng của Inwoo truyền đạt sự yếu đuối, cầu xin và một chút giấu diếm.
Jiho không nói gì, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ hơn về sự cô đơn và khao khát của Inwoo. Hai con người, mỗi người mang một bí mật, đang từng bước tiếp cận nhau giữa không gian yên bình.
Dần dần, họ trở nên thân thiết hơn, mỗi cuộc gặp gỡ là một cơ hội để tìm hiểu và chia sẻ. Jiho nhận ra rằng, bí mật của Inwoo không phải là một cái gì đó để tránh né, mà là điều đặc biệt khiến đôi ta càng trở nên gần gũi hơn.
Và rồi, khi ánh đèn tắt, chỉ còn lại hai tâm hồn hòa mình vào nhau, Jiho ôm Inwoo từ phía sau, nói nhẹ nhàng: "Cậu không cần phải giấu bí mật nữa, bởi từ giờ, chúng ta cùng nhau chia sẻ mọi điều, cùng nhau trải nghiệm vị giác mà cậu không thể có."
Nhìn thấy Inwoo gật đầu đồng ý, Jiho cười lẫy. Trong bóng đêm tĩnh lặng, tiếng cười vang lên, đánh bật đi sự cô đơn, mở ra một cánh cửa mới dẫn đến tương lai đầy màu sắc cho cả hai.