Trên bàn học vắng lặng, ánh mắt Thẩm Khâm dõi theo từng cử động nho nhỏ của đứa trẻ kỳ quái đang nghiên cuốn sách giáo khoa một cách đều đặn. Cậu ta có cái gì đó lạ thường, cái gì đó hút hồn mà không chỉ riêng Thẩm Khâm mà còn cả lớp học nơi cậu ta đến.
Những cuộc trêu đùa thường ngày với hai người bạn thân đã không còn khiến Thẩm Khâm hứng thú. Bởi cậu chỉ muốn dõi theo những đồng tử giữa dáng vẻ lạ lùng của người kia. Rồi từng chút, từng chút càng tiết lộ sự kỳ bí từ bên trong não bộ tinh tế của hắn.
Vào một ngày đầy giông tố, cơn mưa rả rích ập đến, cả lớp học đều hối hả về nhà tránh trời. Nhưng trong lớp vẫn còn hai học sinh ở lại, một bên thức nghiên cứu, một bên thầm theo dõi. Giọng nói réo gọi bất ngờ vang lên từ khuôn mặt không phải người thân quen. "Cậu để không mua ô à? Đi chung với tôi đi."
Rồi từng giọt mưa rơi lấp lánh, Thẩm Khâm bước ra khỏi cánh cửa lớp, ánh mắt ngơ ngẩn không dám tin vào sự thật. Cậu không thể nào tin được rằng người kì quặc này lại chính là người đã mãi níu giữ tâm hồn mà cậu từng chôn sâu trong lòng.
Và từng hạt mưa cuối cùng trải dài trên mái tóc hai học sinh, những khẽ thở dồn dập hòa quyện, tạo nên bầu không khí đầy lãng mạn và bí ẩn trong giờ học lớp 11 không ưu sầu.