Trên chiếc giường lạnh leo trong phòng thí nghiệm, Tae Ahn mở mắt ra và bắt gặp ánh sáng mờ ảo chiếu dần qua những khung cửa sổ sần sùi. Cậu cảm thấy cơ thể yếu đuối, bất lực giữa biển cảm xúc chết chóc tận sâu trong lòng. Bên cạnh đó, giám đốc phòng thí nghiệm đứng đối diện với cậu, nụ cười xấu xa vẽ lên gương mặt lạnh lùng.
"Chào mừng trở lại, Tae Ahn," giọng của giám đốc nhỏ nhẻ vang lên, nhưng âm điệu đầy cảnh báo.
Tae Ahn đẩy mình lên ngồi, ánh mắt rơi vào chiếc cổ áo trắng mà giám đốc đang mặc, kí ức nhòe nhoắt ùa về những thử nghiệm đau đớn và không ngừng kéo dài. Ôm lấy cơ thể run rẩy, cậu nhớ đến quyết định rời ngũ nhưng không thể tránh khỏi cảm giác sợ hãi và lo lắng tràn ngập.
"Anh... anh là ai? Tại sao tôi ở đây?" Tae Ahn cố gắng đưa ra câu hỏi, giọng nói run rẩy nhưng quyết liệt.
Giám đốc chỉ cười khẩy, bước lại gần cho đến khi chỉ cách mặt Tae Ahn một bước. "Tôi là người đã giúp anh tỉnh dậy sau khi anh ngất đi," giọng của hắn lạnh lùng, "Tất cả chỉ mới bắt đầu, Tae Ahn. Dự án Ron không chỉ dừng lại ở đây."
Sự ám ảnh và lo lắng ngày càng chi phối tâm trí của Tae Ahn, cậu nhận ra rằng mình đã rơi vào một vòng xoáy đen tối mà không thể thoát ra. Đằng sau nụ cười ngọt ngào, giám đốc ẩn chứa điều gì đó khủng khiếp và đen tối, và câu hỏi duy nhất cậu tự đặt ra bây giờ là liệu mình có thể thoát được khỏi cạm bẫy này hay không...