Trong màn đêm u tối, Leo bước đi một mình trên con đường đá vắng vẻ. Ánh trăng nhạt nhòa chiếu sáng qua những tán cây cao, tạo nên bức tranh huyền bí giữa bóng tối. Trái tim cậu đập nhanh hơn khi nhớ lại cảnh Kein đuổi cậu ra khỏi nhóm Dũng Giả, cảnh tượng của sự phản bội và sự chán ghét.
Nhưng không ngờ, từ phía sau, một âm thanh quen thuộc vang lên: "Leo..."
Leo quay lại chỉ để nhìn thấy Kein đứng đằng sau, ánh mắt anh nhìn cậu tràn ngập ánh sáng đầy ẩn ý. "Tôi xin lỗi, Kein," Leo nói, giọng điệu cậu trầm lắng và chân thành. "Tôi đã hành xử quá phũ phàng với anh và tôi..."
"Không cần xin lỗi," Kein cắt lời, ánh mắt anh không rõ ràng. "Tôi chỉ muốn nói... Tôi... Tôi không muốn mất em."
Những lời này khiến Leo bất ngờ, cậu không thể tin vào điều mình đang nghe. Kein, người luôn tỏ ra lạnh lùng và xa cách, giờ đây lại thốt ra những lời ngọt ngào như vậy. Liệu có phải cảm xúc thật sự của anh hay chỉ là một bản ngã khác lạ?
"Cậu muốn nói gì?" Leo hỏi, ánh mắt cậu như đang tìm hiểu sự thật đằng sau tình cảm phức tạp của Kein.
Kein buông lời cuối cùng, "Tôi muốn nói rằng... Tôi yêu em, Leo."
Những lời này làm cho trái tim của Leo bùng cháy, như một bông hoa khai sáng trong đêm tối. Hai người họ nhìn nhau, ánh mắt từng đợt dâng trào, và cảm xúc lấp lánh. Trên con đường đá vắng vẻ, tình yêu giữa một pháp sư và một dũng sĩ đã nở hoa, thay đổi cuộc đời của họ mãi mãi...