Trong tiếng khóc lóc của Yoon như một ngọn cờ tuyệt vọng, Yong-ha nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh chàng trước mặt mình. Trái tim đau nhói, lẽ ra anh không muốn gây ra nỗi đau này cho người bạn thân từ lâu. Nhưng lời từ chối đã phải nói ra, không chỉ vì bản thân mà còn vì quá khứ mà anh không thể chấp nhận, một quãng thời gian đau khổ và ký ức không thể xóa nhòa.
Yoon nhìn thẳng vào mắt Yong-ha, đôi môi run lên, "Vì sao, Yong-ha? Tôi không xứng đáng sao? Hay là vì có lẽ, anh không thể chấp nhận tôi là một người con trai?"
Yong-ha cảm thấy trái tim mình rỉ máu với từng lời Yoon nói, bởi ôm ấp của cậu ấm nhẹ nhàng, sự quan tâm chăm sóc nhưng chỉ có thể dành cho một người bạn tốt, không hơn. Cuối cùng, anh buông lời, "Tôi xin lỗi, Yoon. Quá khứ của tôi, nó không cho phép tôi yêu một ai khác ngoài..."
Những lời chưa kịp phát ra, một thanh âm phá vỡ hậu quả của sự tự ti, của sự tự ái không cho phép bản thân mình tự do yêu thương vang lên, "Yong-ha, tôi biết về quá khứ anh... Và tôi không lo lắng về điều đó cả. Vì trong tôi, chỉ có anh mới là định mệnh mà thôi."
Những lời ấy, liệu chúng có thể thay đổi số phận của hai con người? Số phận đã quyết định cho mỗi người một con đường riêng, hay họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách, mọi rào cản, để tìm thấy nhau, tìm thấy giây phút hạnh phúc đích thực mà họ mong muốn? Định mệnh, rốt cuộc là gì chứ?