Trong bóng tối của phòng giam, cảm giác hơn hẳn nỗi sợ hãi là cảm giác hoang tưởng đang dồn nén Rowe từng giây phút. Anh vô thức vùng vẫy, cố gắng đẩy xa hình bóng của A trong đầu mình. Nhưng sự thật đau lòng là anh không thể thoát khỏi điều đó.
Đôi mắt anh vẫn nhòe đi, nhớ lại cảm giác đau đớn khi cơ thể yếu ớt bị xâm phạm, bị lạm dụng mà không thể phản kháng. Những ngày dài trong mái nhà hoang, sự im lặng làm Rowe trở nên lầy lội, tâm hồn anh héo hon. Liệu anh có đủ sức chịu đựng thêm nỗi đau này hay không?
Nhưng rồi, một cánh cửa bất ngờ mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào góc tối, hé lộ hình ảnh của A đang bước vào. Làn khói nặng nề phủ lên bầu không khí, tạo nên bức tranh u ám và ám ảnh. "Rowe, em ổn chứ?" - giọng A dường như mang trong mình cảm xúc khó hiểu, từ ánh mắt sâu thẳm của anh ta.
Rowe giật mình, biết rõ rằng anh không thể trốn tránh được A mãi mãi. Nhưng giữa lằn ranh mong manh giữa sự đau khổ và khát khao tự do, anh quyết định phải kiên cường đứng dậy, tìm cách đánh bại lớn hơn trước mắt.
Và từ đây, cuộc chiến tâm lý và cảm xúc giữa Rowe và A chỉ mới bắt đầu, khi những bí mật khủng khiếp dần hé mở, khi tình yêu và sự thù hận xen lẫn trong tim họ, tạo nên một câu chuyện kinh điển đẫm máu và nước mắt, đầy rẫy tiếng hốt hoảng và sóng gió.