Trong bóng tối u tối của ngục tù, ánh đèn lồng lộng hiển hiện bóng dáng mảnh khảnh của tù binh. Bệ phóng cản với áo khoác dày, tôn nét nghiêm túc của quản ngục, đưng đắn như một hàng khơi đơn sơ giữa biển tình tiết nặng nề.
"Nếu anh cần tôi giúp gì, chỉ cần nói," giọng chỉ huy của anh thoảng hiến trộn lẫn cảm xúc run rẩy trước sự làm mình bất ngờ của tù binh.
Nhưng tay áo khoác khẽ trượt qua tay anh, mảnh khảnh này quá khoảnh khắc, quá không gian rõ ràng để anh có thể hiểu rõ. Cố chấp có nước mắt chảy xuống khẽ thì thầm, "Anh khác với mọi người khác tôi từ trước đến giờ. Anh biết điều này."
Và rồi giữa không gian tối tăm vô cùng, ánh sáng chỉ phiếm cuộli, một trò chơi tâm lý ẩn dụ mời gọi tâm hồn của họ, từ người quản ngục khổng lồ, đến kẻ tù binh khếch sài. Trò chơi của ánh sáng và bóng tối, của quyền lực và sự kiêu ngạo, của tình yêu và khát khao tự do, tất cả lấp lánh như những vì sao phải dìm vào biển người.
Bởi vì, trong vũ trụ Dom/Sub ẩn chứa những tia sáng vô hình, những vụ nổ cực kỳ hoành tráng khi tâm hồn được giải thoát hay bị vùi dập, và giữa cửa hỏa và thiên đàng, họ đã chọn lẽ sống của mình, giữa bóng tối và ánh sáng.