Trong một buổi tối u ám, Rennosuke ngồi cô đơn trước bức tranh cuối cùng của mình. Mặt anh phất phơ, nét sợ hãi và cô đơn hiện rõ trên khuôn mặt giang hồ của cậu thiếu niên. Anh vẫn một mình, dẫu vẽ ra những nhân vật dễ thương chẳng cần ai.
Hiyori, người bạn đồng nghiệp của Rennosuke, nhìn ngắm từ xa vẻ đáng sợ của cậu cảm thấy nổi loạn trong lòng của mình. Một nhiệm vụ cuối cùng, anh muốn Hiyori hợp tác với mình. Cô nhận ra thứ mà Rennosuke thực sự muốn, không chỉ là sự tiếp xúc thân thiết, mà còn là tương tác, sự chia sẻ.
Dù không thể bắt chuyện trực tiếp, Hiyori quyết định sẽ tiến lại gần cậu chàng học sinh cấp 3 này. Vào một ngày không mấy đặc biệt, Hiyori quyết định thể hiện tất cả tình cảm của mình. Nhưng khi cô mở miệng, bất ngờ xảy ra, lời nói của cô trở thành một vùng im lặng đáng sợ, câm lặng như nguỵ trang của một con mèo trong bóng tối.
Rennosuke, vốn mong mỏi tìm hiểu về tình cảm, không hiểu được ngôn ngữ của tình yêu mà Hiyori muốn truyền đạt. Sự hiểu lầm và nỗi lo sợ bao trùm lấy cả hai. Liệu họ có thể vượt qua rào cản ngôn ngữ để hiểu rõ tâm hồn của đối phương? Sự lỡ lạc này sẽ đẩy Hiyori và Rennosuke vào mối quan hệ phức tạp hơn, nơi họ phải đối diện với cảm xúc chân thực và hành động đầy ý nghĩa hơn bao giờ hết.