Trong ánh sáng mờ ảo của ánh đèn đường phố, Hwi-bum đứng trước cảnh tượng kinh hoàng trên nóc tòa nhà cao chót vót. Đôi mắt kính đen của Hwi-bum trợn to, tim anh như ngưng đập khi ánh đèn mắt của Yeon-woo lấp lánh trước mặt, thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào của sự điên cuồng.
"Yeon-woo, để tôi giải thích," Hwi-bum nói trong cơn hoảng loạn, cố gắng nắm lấy tay cậu ta.
Yeon-woo không màng đến lời nói của Hwi-bum, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào tận tâm hồn anh. "Nếu không yêu tôi, tất cả sẽ kết thúc ở đây, Hwi-bum. Đừng chần chừ, hãy lựa chọn."
Hwi-bum cảm thấy sự sốc lan tỏa từ đỉnh đầu xuống đầu gối, từ cánh tay đến ngón tay. Nhìn bước nhảy định mệnh của Yeon-woo như một bản dạo chơi, nhưng bất ngờ trong lúc cuối cùng, bức màn mờ dần. Ron rỉ mưa rơi, hình ảnh nhạt nhòa của Yeon-woo bắt đầu biến mất trước mắt anh.
"Tại sao?" Hwi-bum hỏi, âm thanh khàn khàn giữa không gian vắng vẻ.
Yeon-woo chỉ cười, một nụ cười bi thương. "Anh sẽ hiểu... khi đọc lá thư cuối cùng mà tôi để lại cho anh."
Hwi-bum nhìn theo dòng thư rơi trắng bên cạnh, lòng anh tan chảy trong bi kịch. Mỗi từ viết tay trên giấy như lan tỏa rung động lạ kỳ trong hồn anh, mở ra vết cắt sâu thẳm của một tình yêu đau khắc và đau thương không thể nào được xóa nhòa. Trên nền trời đêm tối, những giọt mưa chiều đã trở thành nước mắt của một câu chuyện không ai mong muốn kết thúc.