Trên con đường vắng vẻ, ánh đèn đêm nhấp nhô lung linh, phản chiếu lên từng hạt tuyết trắng xóa đang rơi lả tả từ trời cao. Đèn đường ẩn hiện trong sương mù, tạo nên một không gian bí ẩn và lạ lẫm.
Anh bước đi với ánh đèn từ phía sau chiếu sáng ngọn đường mình đã chọn. Bước chân anh nhẹ nhàng nhưng quyết đoán, nhấp nhô trên lớp tuyết mỏng manh. Hơi thở trắng kèm lớp hơi ấm từ khẩu trang vươn ra, tạo nên một khí trời đặc biệt, rực rỡ giữa bộn bề cuộc sống.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân cùng tiếng tim đập loạn xạ kéo theo sự thấp thoáng của hình bóng quen thuộc từ phía trước. Anh quay đầu, ánh mắt sáng lên trong bóng tối, cố nhìn rõ hơn vào hình dáng xa xăm kia.
"Em đó à?" Anh hỏi, giọng khẽ như lời thì thầm.
Hình ảnh đã mờ nhạt từ quá khứ vẫn hiện về trong tâm trí, nhưng có lẽ chỉ là ảo giác từ sự bắt gặp đột ngột trong đêm tuyết. Nhưng rồi anh nhận ra rằng đó không phải ảo giác, mà là sự thật.
Bước chân dường như trở nên nặng nề hơn, anh chậm rãi tiến về phía người đó. Hai dải đèn dần tương hợp, làm sáng bừng khuôn mặt nhưng tâm hồn lại chìm đắm trong bóng tối.
"Dẫu tuyết đã tan, tình cảm của chúng ta vẫn thái nghiên," người kia nói, giọng âm thanh như làn gió lạnh cuốn hồn.
Mọi sự vô nghĩa trước đây bỗng trở nên rõ ràng chỉ khi họ đứng đối diện nhau trong cơn gió lạnh lẽo của mùa đông chưa tan.