Trong một văn phòng đầy ánh đèn neon u tối, hai chàng trai trẻ đứng đối diện nhau, ánh mắt lẽ loi và rối bời. Đó là Tsubasa - một chàng trai năng động, nổi tiếng trong công ty với vẻ ngoài điển trai và tài năng xuất sắc, và Kazuki - chàng nhân viên mới chỉ là cơn gió thoáng qua, im lặng và bí ẩn.
Tsubasa nhìn Kazuki bằng ánh mắt đầy bi thương, trong khi Kazuki dường như đang cố gắng che giấu cảm xúc của mình sau lớp mặt nạ bất động. "Tạm biệt nhé, Kazuki," Tsubasa lấy hết can đảm để thốt lên, giọng điệu phận bội tráng không thể che dấu nổi niềm đau lòng. "Tôi không thể tiếp tục giữ nổi tình cảm này nữa."
Những lời này như mũi nhọn đâm thẳng vào trái tim đã lâu không rung động của Kazuki. Anh cố gắng gượng cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng đã phản ánh đau thương sâu thẳm. "Anh chỉ muốn gì?" Kazuki thốt lên, giọng điệu lạnh lùng nhưng bên trong lại chứa đựng biết bao nỗi lòng.
Tsubasa không trả lời ngay, anh nhìn thẳng vào mắt Kazuki với ánh sáng mong manh tỏa ra từ trong đáy lòng. "Anh muốn chúng ta kết thúc mọi chuyện một cách đẹp đẽ," Tsubasa thổn thức, từng lời đều chạm đến linh hồn dần dần trở nên tan vỡ của Kazuki.
Dòng lệ nóng hổi rơi xuống má Kazuki, anh nhẹ nhàng gật đầu, lời từ biệt không cần phải nói ra. Tsubasa bước lui về phía cửa ra, bước chân rơi nhẹ nhàng trên thảm đỏ, nhưng tiếng đau đớn trong lòng anh như gào thét không ngừng.
Một cuộc tình tay ba đầy đau thương và nuối tiếc, nhưng cũng chính bởi đó mà họ mới hiểu rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng kết thúc mĩ mãn như trong truyện tranh.