Tung tăng trong cơn mưa phùn đầu mùa đông lạnh giá, tôi bỗng nhận được một thông điệp chấn động: "Cùng lắm là cậu chỉ sống được nửa năm nữa thôi." Sự sốc lan toả từ tâm can, tôi ngỡ ngàng đứng giữa con phố vắng vẻ, với cảm giác như thế giới đang xoay tròn quá nhanh quá khó chịu.
Từ khi nhận được thông điệp ấy, mọi thứ dường như trở nên rõ ràng hơn. Trong cái thế giới vốn nhạt nhòa và không rời rạc của tôi, bỗng nhiên có một người xuất hiện - người bạn thân lặn lội qua mười năm mưa nắng. Anh ta thổ lộ rằng, lòng anh đã dành trọn cho tôi từ lâu, chỉ là anh không biết cách thổ lộ.
Những ngày tiếp theo, gió mưa dần thổi nhẹ làn tóc mượt của anh, như một âm nhạc buồn vang lên giữa không gian của chúng tôi. Tôi cảm thấy như mình đang sống trong một bức tranh tĩnh lặng, với hình ảnh anh bước qua từng bức vẽ, từng góc phố, từng khoảnh khắc.
Cảm xúc trong tôi dần trở nên phức tạp, những suy nghĩ về tình yêu, về cuộc sống, và về cái chết đan xen vào nhau thành một mớ hỗn độn khó lý giải. Liệu trong những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, tôi và anh ta sẽ trải qua những biến động gì? Mối quan hệ của chúng tôi sẽ đi về đâu khi cái chết đang đe dọa ập đến?
Và rốt cuộc, liệu tình yêu có thể thắng lợi trước số phận không thể thay đổi? Chỉ có thể chờ xem, trong những vòng quay khó lường của số phận, liệu chúng ta sẽ là những nhân vật chính trong câu chuyện đau thương hay hạnh phúc đến trọn vẹn.