Trong căn phòng bệnh viện tĩnh lặng, ánh đèn le lói soi sáng gương mặt mệt mỏi của Park Do-hyun. Anh vẫn tỉnh táo, nhưng đôi mắt sâu thẫm bao bọc bởi một lo lắng không gian dành cho một người lãng mạn như Lee Seung-woo.
"Anh... sao lại cứ...?" Seung-woo không thể kìm chế cảm xúc, giọng nói trầm run vì lo lắng. "Tại sao anh không... để ý đến bản thân mình... một lần nào...?"
Do-hyun nhẹ nhàng cười, ánh mắt ấm nồng nhìn vào Seung-woo, "Sao em lại ở đây? Em không nên quan tâm đến tôi, anh chỉ là một cảnh sát thôi."
Seung-woo gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy ái ngại, "Anh không thể... chấp nhận việc mình vô tâm điều tra mà bỏ quên cảm xúc của mình mãi được. Tôi cũng... cảm thấy mệt mỏi... khi phải lo lắng cho anh mà không thấy anh quan tâm..."
Do-hyun thở dài, ý thức vấn rõ trái tim mình. Anh nhận ra rằng, để giữ được Seung-woo, anh cần phải thay đổi. "Xin lỗi, Seung-woo. Tôi sẽ thay đổi, không còn vô tâm như trước nữa. Anh sẽ trở thành người yêu tốt nhất cho em."
Những lời hứa ngọt ngào từ trái tim hồn nhiên, muôn màu của Do-hyun đã khiến Seung-woo cảm thấy an ủi. Họ vẫn còn nhiều điều phải vượt qua, nhưng họ tin rằng tình yêu thật sự sẽ là chìa khóa giúp họ vượt qua mọi thử thách.