Trên sân bắn cung, Yuu đứng yên dõi mắt theo từng cử động uyển chuyển của Hajime. Anh chàng ngồi cách xa Yuu, ánh mắt tập trung vào mục tiêu, bộn bề tất cả những gì xung quanh dường như đã biến mất, chỉ còn lại hai con người và cây cung trắng tinh khôi. Mũi tên rơi từ đầu ngón tay đầy sức căng, khiến không khí trở nên căng thẳng.
"Tôi luôn nhớ những ngày đầu tiên ta gặp nhau, khi cậu thậm chí chẳng quan tâm đến việc tham gia giải đấu," Hajime dừng hơi giữa hạt mưa lửa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ái ngại. "Nhưng giờ đây, tôi muốn chứng minh rằng, trong mỗi cú bắn cung, có điều gì đó đáng giá hơn cả chiến thắng."
Yuu không trả lời, chỉ nhấn chặt cán cung, bộn bề tâm trạng lẫn lộn trong lòng. Cứ như vậy, hai người tiếp tục luyện tập, từng ngày gần kề với giải đấu quốc gia không chỉ để chinh phục danh hiệu mà còn để hiểu rõ hơn về tình cảm đan xen giữa họ.
Một buổi tập luyện định mệnh, khi mũi tên của Yuu rơi xuống nguy hiểm, Hajime nhanh chóng can thiệp và kéo anh chàng ra khỏi vùng nguy hiểm. "Tôi không muốn thấy cậu phải chịu bất kỳ tổn thương nào," Hajime thốt lên, ánh mắt đầy quyết tâm.
Yuu bất ngờ nhận ra rằng, từ ngày đầu gặp gỡ, tình cảm của anh dành cho Hajime không chỉ là sự khâm phục với tay cung tài năng mà còn là điều mãnh liệt hơn. "Tại sao tôi không thể nói ra những gì tôi cảm thấy?" Yuu nhìn Hajime, ánh mắt lúc này đầy ngượng ngùng và khẽ run rẩy.
Hajime cười nhẹ, đưa tay ôm Yuu vào lòng. "Cậu không cần phải nói bất cứ điều gì, vì tôi có thể cảm nhận được từ cử chỉ của cậu. Dây cung tình yêu của chúng ta, không thể buông bỏ được đâu."