Ngộ Tinh Kỷ đột ngột bước ra khỏi lớp học, ánh mắt không chút do dự nhưng lạnh lùng vẫn dõi theo từng bước chân của Cầm Linh. Anh không hiểu vì sao trái tim của mình đập thình thịch, không hiểu vì sao tâm hồn lạnh lùng của mình lại bị rung động trước bước đi chắc chắn của chàng trai đó.
Đồng hồ trên tay Ngộ Tinh Kỷ đang đếm ngược, nó cất lên tiếng bip nhè nhẹ, nhắc nhở anh rằng thời gian đang sắp cạn kiệt. Cùng lúc đó, một ánh sáng đặc biệt phảng phất lên, bao phủ lấy Cầm Linh. Anh ta dừng lại, nhìn quanh với ánh mắt hồi hộp, không thể tin vào những gì đang xảy ra.
"Hãy nhớ câu chuyện giữa chúng ta... dù ký ức có mờ nhạt nhưng trái tim chúng ta cũng sẽ tìm thấy nhau," Ngộ Tinh Kỷ thốt lên trong lòng, bước tiếp đến phía trước, đứng trước mặt Cầm Linh với vẻ mặt đầy ý nghĩa.
Cầm Linh nhìn Ngộ Tinh Kỷ, vẻ mặt lạ lùng vốn quen thuộc trở nên sáng rực dần. Anh nhớ ra một vài khung hình mảnh khảnh trong giấc mơ, và từng tia sáng chói loá bao quanh hình bóng Ngộ Tinh Kỷ.
“Chúng ta đã từng ở bên nhau, chúng ta đã hứa với nhau rằng sẽ gặp lại. Dù ký ức của em đang mờ nhạt, nhưng trái tim em biết rõ rằng chúng ta thuộc về nhau,” Cầm Linh thốt lên, giọng nói đầy tin tưởng.
Hai trái tim đã đánh mất nhau hàng nghìn luân hồi, nhưng cuối cùng, dù thế giới xung quanh có thay đổi, tình yêu của họ vẫn tồn tại mãi mãi. Ngộ Tinh Kỷ và Cầm Linh đoán chắc rằng, dù có phải đối mặt với bất kỳ khó khăn nào, họ sẽ cùng nhau vượt qua, bởi trái tim họ luôn hướng về nhau, như hai đôi mắt hành tinh sáng rực giữa bóng tối.