Trong căn phòng tối tăm, ánh đèn le lói phản chiếu trên gương mặt lo lắng của Joo-hyuk. Anh ngồi trên giường, nhấc tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt lo sợ nhìn Hae-on âm thầm từ góc phòng.
"Vì sao em không nói cho anh biết từ đầu?" Joo-hyuk lặng lẽ thốt lên, giọng nói đầy âu lo.
Hae-on chỉ cúi đầu im lặng, đọng lại nỗi xấu hổ trong ánh mắt. Con thú nhân nhỏ bé đang dần biến mất, thay vào đó là một sinh vật mạnh mẽ và mãnh liệt đang khao khát điều gì đó.
"Là do tình yêu, Joo-hyuk." Hae-on bất ngờ mở miệng, tiếng nói âm thanh khàn khàn, hiện lên vẻ đau đớn tột cùng. "Tình yêu em dành cho anh quá lớn lao, quá sâu đậm... và nó đang dẫn em đến nguy hiểm."
Joo-hyuk không thể tin vào những gì đang diễn ra. Ôm lấy Hae-on, anh cảm nhận rõ những cơn run rẩy của cơ thể nhỏ bé trước sức mạnh khát khao không kiểm soát.
"Em cần phải kiểm soát chính mình, Hae-on." Joo-hyuk thì thầm, vẻ mặt trầm trọng. "Chúng ta phải tìm ra cách khắc phục... trước khi quá muộn."
Hae-on gật đầu hiểu biết, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên dấu vết khao khát khó tin, sự dồi dào của một tình cảm không thể kiểm soát. Cả hai bước vào một cuộc đối đầu với chính bản thân, giữa cảm xúc lẫn lồng ngực đang rối bời, không biết điều gì là đúng đắn...