Trên con đường tối tăm và ẩm ướt, Ui Gun bước đi với ánh đèn từ câu lạc bộ chiếu sáng lên khuôn mặt điển trai của anh. Cậu ta đã chìm sâu vào một cơn say mê, không để ý đến những bóng đen âm u đang rình rập từ phía sau.
Đến khi bước chân chạm đất, anh ta lệch khỏi lối đi chính, nhưng rồi một cánh cửa màu đen mở ra, để lộ một bóng người với ánh đèn mờ ảo chiếu sáng len lỏi qua làn khói thoang thoảng.
Song Da-joon, với vẻ ngoài lạnh lùng và một vẻ kín đáo không ai có thể đoán được, đứng đó như một ánh sáng lấp lánh giữa bóng tối. Anh không nói một lời, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt của Ui Gun với ánh sáng vô hình của sự hiểu biết và thách thức.
Ui Gun không thể rời mắt khỏi Da-joon, từng nghịch lý và bí ẩn ẩn chứa trong đôi mắt ấy đã khiến anh như bị hấp dẫn mãnh liệt. Anh biết rằng anh không thể phản kháng, đối mặt với sức hấp dẫn không có lối thoát. Tương tác giữa hai con người tưởng chừng không có điểm chung, nhưng lại tạo ra một cảm xúc đan xen giữa tương tư và sự mê hoặc.
Trong giây phút ấy, rốt cuộc Ui Gun đã nhận ra rằng, để chinh phục được Da-joon, anh cần phải thiện chí hơn, thấu hiểu hơn và biết lắng nghe hơn. Đó mới chính là lần đầu tiên anh thực sự nhận ra giá trị của tình cảm và lương tâm, khiến cho cuộc sống của anh bắt đầu một chặng đường mới - chặng đường tìm kiếm cái kết của một kẻ kiêu ngạo đã bị đánh thức.