Trên sân cỏ rộn ràng tiếng cổ vũ, Hoàng Dư Dương giỡn đoán nhảy múa, với vẻ mặt tươi cười rạng ngời. Anh là tâm điểm của mọi ánh nhìn, là người hùng với bản hợp đồng đắt giá mà Vinh Tắc đã đặt cược.
Tuy nhiên, sau tất cả những nỗ lực, lòng kiên trì không ngớt của Dương, Vinh Tắc vẫn là tảng đá lạnh lùng không hề lung lay. Anh luôn tươi cười lịch thiệp nhưng trong lòng, anh chỉ cảm thấy hỗn loạn với những bình luận đầy chê bai từ Dương.
Những lời độc ác ấy, khắc sâu vào tâm hồn Vinh Tắc, nhưng cũng chính những lời đó lại thúc đẩy anh tiếp tục theo dõi Dương mỗi bước di chuyển. Anh muốn tìm hiểu sâu hơn về con người ẩn sau vẻ ngoài hoàn hảo, muốn hiểu rõ lí do khiến Dương phải trở nên thật giả dối như vậy.
Vào một đêm mưa gió, khi sân vận động đã lặng thinh, Vinh Tắc bước vào phòng thay đồ của đội WAG. Đèn lờ mờ, chỉ còn bầu không khí âm u đắm chặt, anh nhấm nháp lo lắng đứng giữa biển áo đấu. Đột nhiên, một bóng dáng ẩn hiện từ góc tối, bước ánh sáng khẽ lóe lên, hé lộ gương mặt xanh xao của Dương.
"Anh đến đây để xem tôi giả dối à?" Dương nói, giọng nói trầm bổng, toát lên vẻ đau buồn khó nói. Vinh Tắc lặng thinh, ánh mắt hướng về phía trần nhà, như muốn tìm câu trả lời cho chính mình.
"Lý do là..." Dương ngậm ngùi, nhấp nhô từng tiếng. "Lý do là vì tôi yêu anh!"
Sự im lặng kéo dài, không một tiếng nói, chỉ còn tiếng mưa rơi nhè nhẹ ngoài kia. Hai con người, hai trái tim, giờ đây lần đầu tiên chạm vào nhau, mở ra một chân trời mới, nơi tình yêu và sự tha thứ hoà quyện vào nhau.