Trong ánh sáng mờ ảo của buổi chiều tà, Seo-jin bước chậm trên con đường quen thuộc đến nhà Seung-woo. Cơn gió lạnh thổi qua, làm cho những cánh hoa anh đào bên lề đường rơi xuống mặt đất, tạo nên hình bóng buồn của tình yêu không thể thành sự thật. Seo-jin cảm thấy lòng bồi hồi, lo lắng khi chuẩn bị thổ lộ tình cảm với người mà cậu yêu thầm suốt bao năm.
Bước vào ngôi nhà lạnh lẽo, Seo-jin nhìn thấy Seung-woo ngồi trên sofa, ánh mắt vẫn như thường lạnh lùng và không một chút biểu lộ cảm xúc. Nhưng lần này, trong ánh mắt mờ ảo ấy, Seo-jin phát hiện ra một điều gì đó khác biệt, một điều gì đó mà cậu chưa từng thấy trước đây. Seung-woo là người duy nhất có thể đọc được tâm hồn cậu, người duy nhất hiểu được những gì cậu giấu kín trong lòng.
"Seung-woo, tớ muốn nói với cậu một điều..." Seo-jin lấy hết can đảm để nói lên suy nghĩ của mình. Nhưng trước khi cậu kịp hoàn thành câu nói, Seung-woo cắt ngang:
"Tớ biết mà, từ lâu rồi..."
Những lời của Seung-woo làm Seo-jin sửng sốt. Cậu không ngờ rằng mình lại không còn là bí mật với người mình yêu. Nhưng điều bất ngờ hơn chính là câu hỏi tiếp theo của Seung-woo:
"Vậy tại sao cậu lại chọn yêu thương một tên như tớ? Một kẻ lạnh lùng, không biết cách thể hiện tình cảm..."
Những lời đó như một cú sốc điện giật cho Seo-jin. Liệu tình yêu của cậu có thể vượt qua thử thách của sự bất đồng tâm hồn? Sự lựa chọn của cậu sẽ là gì khi đứng trước ngưỡng cửa của một tình yêu không thể định nghĩa rõ ràng? Câu chuyện tình yêu giữa Seo-jin và Seung-woo liệu có thể vượt qua được những khó khăn, hay sẽ tan vỡ trước sự thật không thể thay đổi?