Trong cơn mưa rào chiều hôm ấy, Tae-ho đều tay lại trên một chiếc cần cẩu lớn, dặn dò Se-jun phải hết sức cẩn thận khi làm việc trên độ cao. Ánh mắt của anh chàng tân binh như chưa bao giờ rời khỏi Tae-ho, một sự hứng thú đầy kỳ lạ phản ánh trong gương mặt trẻ trung của cậu. Tae-ho không hiểu sự quyến rũ kì lạ đó đến từ đâu, nhưng càng không hiểu tại sao cậu lại vô tư lẻn vào không gian cá nhân của mình kể từ hôm đó.
Trái tim anh đập nhanh khi Se-jun đến gần, gương mặt soi bóng trong nước mưa, ánh mắt nóng bỏng không giấu được. "Tae-ho..." - lời nói nhẹ nhàng của cậu vang lên, làm tim anh lẻn nhịp. Không phải vì lo lắng cho nguy hiểm hay tưởng tượng phi lý, mà vì sự hấp dẫn mê hoặc từ con người đang đứng trước mắt anh.
Mỗi cái chạm nhẹ của Se-jun khi cậu vô tư sửa soạn trang thiết bị cho Tae-ho, càng khiến anh mất kiểm soát. Những cử động ấy không thể là vô ý từ một người chỉ xem mình là đàn anh. Tae-ho tự hỏi liệu cậu ấy đang chọc tức hay thậm chí làm trêu đùa với việc anh đang phát tình.
Rồi một chiều, khi mưa giông dữ dội, Se-jun bước đến và đưa tay vuốt nhẹ trên má ướt của Tae-ho. "Em... An Toàn... là trên hết." - cậu nói với một nụ cười tinh nghịch, nhưng đôi mắt lại chứa đựng sự quyết đoán. Sự thật bắt đầu hé lộ, và Tae-ho chỉ biết rằng mình đã sa chân vào một trò chơi nguy hiểm của tình yêu và sự đam mê.